QUAY ĐẦU LÀ BỜ

Một kiếm sĩ vì muốn đoạt vợ của người khác nên đã giết người chồng. Ông ta sợ bị trả thù nên đưa vợ đi nơi khác. Về sau, thấy vợ không tốt nên ông ta đã bỏ vợ. Ông ta hối hận vì việc giết người nên đã tìm cách chuộc lại lỗi lầm của mình.

Ông thấy người từ hai địa phương muốn qua lại phải vượt qua một ngọn núi, đường đèo nguy hiểm, chỉ xẩy chân chút là mất mạng. Ông đã phát tâm đục đường xuyên qua núi nhằm giúp mọi người đi lại dễ dàng.

Cứ ban ngày ông ta đi ăn xin, ban đêm đục núi. Ròng rã thời gian trôi qua không biết bao nhiêu năm. Đến một ngày, con trai của người bị ông giết năm xưa tìm đến để trả thù cho cha.

Khi gặp ông, anh ta nói: “Ta không giết người sau lưng, hãy rút kiếm ra và đấu với ta”. Lúc đó, ông ta trả lời người thanh niên: “Ta sẽ dâng mạng sống cho anh, nhưng hãy cho ta đục xong con đường hầm này đã”. Người thanh niên suy nghĩ thấy hợp lý nên đồng ý.

Thời gian chờ đợi kéo dài. Chờ mãi cũng chán, nên anh thanh niên phụ giúp ông ta đục đường hầm cho nhanh. Cứ thế, hai người cùng nhau đục đường hầm ròng rã thêm mấy năm nữa mới xong.

Khi kết thúc công việc, ông già ngồi xuống và nói: “Đầu của ta đây, anh cắt đi”. Người thanh niên quỳ xuống, ôm ông già như ôm người thầy của mình và nức nở nói:

“Thầy! Làm sao con có thể cắt đầu thầy được”

Hà Nội, ngày 11-02-2020

Bùi Tâm Văn

2 thoughts on “QUAY ĐẦU LÀ BỜ

Leave a Reply to admin

Your email address will not be published.