Tương truyền ân sư của Lão Tử là Thường Thu. Năm nọ, nghe tin Thường Thu bệnh nặng, Lão Tử vội vàng chạy đến thăm. Lão Tử nắm tay ân sư, hỏi:
– Thưa Thầy, thầy có điều gì dạy bảo thêm cho con không?
Thường Thu chậm rãi đáp:
– Con không hỏi thì ta cũng muốn nói cho con biết.
Ông ngừng một hồi rồi nói tiếp:
– Đi ngang qua quê nhà phải xuống xe, con biết không?
Lão Tử đáp:
– Con biết ạ. Đi ngang qua quê nhà mà xuống xe nghĩa là không quên người thân, phải không thưa thầy?
Thường Thu mỉm cười, nói:
– Đúng rồi. Và đi ngang qua cây cao phải đi từ từ, con biết không?
– Con biết ạ. Lão Tử nói: Đi ngang qua cây cao to đi từ từ nghĩa là kính trọng người già, yêu mến nhân tài, đúng không thầy?
– Đúng rồi. Thường Thu lại mỉm cười gật đầu. Suy nghĩ một lát, Thường Thu lại hỏi Lão Tử:
– Con nhìn xem, lưỡi của ta còn không?
– Dạ còn. Lão Tử đáp và hỏi lại: Sao thầy lại hỏi vậy?
Thường Thu không trả lời mà hỏi tiếp:
– Vậy con xem răng của ta còn không?
– Thưa, không còn chiếc nào!
Thường Thu hỏi:
– Vậy con hiểu ý ta không? Lão Tử suy nghĩ một lúc rồi đáp:
– Con biết rổi ạ. Lưỡi còn chẳng phải là do nó mềm sao? Còn răng rụng hết chẳng phải là do nó quá cứng sao?
Thường Thu nắm tay Lão Tử, xúc động nói:
- Đúng rồi, mọi sự trên đời và đạo đối nhân xử thế đều nằm ở đấy. Vậy là thầy đã nói hết những điều thầy cần dạy cho con!
